Một số bài thơ Nelly Sachs

Các dân tộc trên đờiCác dân tộc trên đờihãy bằng sức mạnh những vì sao xa xôiquấn vào như búp sợihãy đan, rồi tháo, rồi đan lạicho trộn lẫn những lờinhư cái tổ ongchâm chích cho thoả lòngvà để cho ong cắn lại.Các dân tộc trên đờichớ hủy hoại những lời hoàn vũchớ chia cắt bằng dao lòng thù hận khắp nơitiếng động sinh ra cùng hơi thở!Các dân tộc trên đờicó ai không hiểu ngầm cái chếtkhi nói "cuộc đời"có ai không hiểu rằng máu thịtkhi nói "vành nôi"!Các dân tộc trên đờinhững lời nói nơi ngọn nguồn bỏ lạibởi chúng sẽ quay về vớinhững chân trờibằng mặt trái của mìnhsự sơ suất che đêm lạiđể những vì sao sẽ hồi sinh.Những người giàỞ đâyTrong kho chứa của những ngôi sao nàyTrời đêm che lên từng mảngHọ đứng và đợi Chúa Trời.Những móc sắt han gỉ cùm miệng họLưỡi lặng câm. Chỉ những đôi mắt nói lờiTrong những đôi mắt – là những cái giếng xác chết chất đầyÔ, những người già mang những đứa trẻ bị thiêu trong mắtNhư tài sản duy nhất của họ trên đời…Những người già đứng đấyĐêm cắt vào giấc ngủVào bầu trời đêm họ dõi mắt nhìnHọ đợi Chúa Trời với vì sao cháy lên.Những bàn tay giơ vào trời xanhNhững đôi môi cháy sémNhững đôi môi câm nínTrong tiếng kêu lạc lối những hành tinh.Chỉ những đôi mắt không ngủ bao giờBầy quạ đen trên đám mồi bay liệngChìm trong nước mắt và luôn tái hiệnQuạ canh chừng những đứa trẻ cháy thành tro.Ô, những người già mang những nấm mồ:Ký ức đắng cay của những ngày khiếp đảm!Họ vẫn đợi, kiên gan, dù Chúa Trời im lặngKhông vội vàng từ xứ sở những vì sao…Bản dịch của Nguyễn Viết ThắngAnh ở nơi đêm ởAnh ởnơi đêm ởcùng với những người học quên cõi trần giantừ xa xămngón tay của anh điểm tô trận đấubằng tiếng nhạc của bản đồ một biển xa xămnhững nốt nhạc trong đôi tai của anhnhững cây cầu là cơ sởtừ Đây đến Đóvà một nhiệm vụ giản đơnmà câu trả lờichỉ những người đang hấp hối biết.Khoảng lặng ngừngVào giờ khắcKhi thời gian trở nên trong suốtVà mặt trời khuất sau chân trờiTrên ngôi mộ chung hoa lá phủ đầyThì cuộc sống ở bên kia thế giớiSẽ báo tin về người.Sự ánh lên của những cành lá cọLà chân lý của sự cô độc hoang vu.Cuộc đời trướcTrong lời cầu nguyện ánh lênVà ngủ yên trên mạch nguồn cẩm thạchTừ đôi tai của vỏ ốcTiếng nhạc vang lên.Ô đại dương mênh mông trong đôi tai nhỏ nhắnÔi vũ điệu của tìnhBìa của cuốn sách thời gian mỏng mảnh.Đấy từng là cuộc sốngGiấc ngủ dửng dưng trong không gian ma thuật màu đenCái gai nhọn bị lãng quênVà hoa hồng nhuốm máuThấm vào ký ức đã từng.Tia chớp hình răng cưaChiếu vào vũ hội hóa trang của bãoBờ xương voiChìm vào bóng tối.Khi ngày lặng ngừngKhi ngày lặng ngừngvào buổi hoàng hônkhi giờ không hình thức đếnnhững giọng cô đơn hòa quyện vào nhaukhi động vật không trở nên thú dữhoặc những con mồichỉ những bông hoa là vẫn có mùikhi tất cả trở thành vô danh tiếngnhư đã từng trong buổi Đầu Tiênanh đi dưới hầm mộ của thời gianmà người mở cửa là người đứng ở Cuối Cùngở đó những con tim đang lớntrong bản chất tối đêmvà anh đi xuốngcái chết đã ở lại sau lưngnó chỉ là một điểm thoáng qua trên con đườngvà anh đừng nhìn về phía cửamà đôi mắt hãy mởđể thấy một ngôi sao mớingôi sao bỏ lại ánh sáng của mình.